Đại tiểu thư của tôi
Phan_5
Vương Hạo Phàm khẩn trương lôi kéo quần áo trên người mình, sau đó chỉnh chu lại đầu tóc gọn gàng, cô hẳn không lộ ra sơ hở nha!
"Bạn rất khả nghi!"
Nhìn cô ấy phòng bị mình, Tề Ái có chút thất vọng đi trở về giường nằm xuống.
"Hạo Phàm, chúng mình là bạn tốt! Mình có tâm sự gì đều nói với bạn, còn bạn thì không chịu nói gì với mình hết."
Nói mấy tiếng, Tề Ái giả bộ tức giận, đưa lưng về phía Vương Hạo Phàm than thở.
Yên tĩnh một lúc, Vương Hạo Phàm đi tới bên giường Tề Ái.
"Này! Bạn không nên như vậy! Tự nhiên lại tức giận? Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt!"
"Bạn có chuyện gì phải gạt mình, cùng mình tâm sự không được sao?"
"Mình. . . . . ." Mặt Vương Hạo Phàm đỏ ửng, muốn nói lại thôi: "Thật ra thì. . . . . . Mình không có gạt bạn cái gì hết!"
"Được! Bạn không chịu nói thì thôi." Tề Ái cố ý nâng âm thanh lên than thở. "Thì ra bạn cũng không xem mình là bạn bè."
"Được rồi! Mình nói cho bạn."
Vương Hạo Phàm đoạt lấy cái gối trong ngực Tề Ái, cô im lặng vài giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói ra tuyên ngôn.
"Tối ngày hôm qua, mình biến thành phụ nữ."
"Cũng?" Tề Ái kinh ngạc nhìn Vương Hạo Phàm. "Hạo Phàm, bạn lúc nào thì có bạn trai?" Cô chưa nghe cô ấy nói qua bao giờ?
"Là ai vậy?"
"Tề Ái, Mình có thể không nói không?" Vương Hạo Phàm dứt khoát vùi đầu vào trong gối, giống như đà điểu không muốn đối mặt với thực tế.
"Dĩ nhiên không được." Tề Ái đem Vương Hạo Phàm ẩn núp trong trong gối nâng lên. "Hạo Phàm, Bạn thật giỏi! Không chịu đem bạn trai cho mình gặp mặt, là người mình quen biết sao?"
Vương Hạo Phàm chần chờ rất lâu, chậm rãi gật đầu.
"Là ai là ai là ai ?" Tề Ái hưng phấn hỏi.
"Triệu Phẩm Văn."
"Không thể nào? Triệu Phẩm Văn? Con mọt sách của lớp chúng ta, cậu ấy sẽ theo đuổi bạn gái sao? Mình nghe nói cậu ta không tham gia kết bạn!" Tề Ái có chút nghi ngờ. "Hạo Phàm, Triệu Phẩm Văn theo đuổi bạn sao?"
Vương Hạo Phàm lúng túng, cực kỳ mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc là như thế nào?" Thế nhưng lắc đầu? Tề Ái rất mơ hồ."Hạo Phàm, bạn nói nhanh một chút!"
"Là mình theo đuổi cậu ta."
"Cũng? Bạn theo đuổi cậu ta? Mình có nghe lầm hay không? Bạn, Vương Hạo Phàm, chủ động theo đuổi Triệu Phẩm Văn?"
"Ừm!" Vương Hạo Phàm đỏ mặt gật đầu, chứng minh Tề Ái không có nghe lầm.
Tề Ái kinh ngạc há hốc miệng, mắt trừng lớn, không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy!
Được rồi! Đó là một chuyện xưa.
Tóm lại, sau kì thi giữa kỳ, vào ngày nghỉ cuối tuần, hai người Tề Ái và Vương Hạo Phàm thoát khỏi hàng ngũ ngây ngô, bước sang một trang mới.
Chương 7
Huệ Đại Sơn lúc học cấp 3 đã rất yêu thích Judo rồi, lên năm 1 đại học anh liền đăng kí vào đội Judo, nhưng là, đội trưởng của các đội khác thấy anh to con khí phách rất thích hợp với các loại vận động, thường đem anh chặn ở trên đường, hỏi anh có muốn gia nhập vào đội khác không.
Tích cực nhất là đội trưởng của đội Bóng Bầu Dục, trường Đại Học F sắp tham gia vào cuộc so tài để giành chức vô địch, nên đội trưởng Lâm Quang Nghị giống như u hồn luôn quanh quẩn ở đội Judo, chỉ cần vừa thấy Huệ Đại Sơn hắn liền quay quanh lại như ong thấy mật.
Huệ Đại Sơn vào bửa trưa đều đến đội Judo luyện tập, anh vừa mới bước vào cửa, Lâm Quang Nghị liền đi qua.
"Này! Đại Sơn, thật đúng lúc chúng ta lại gặp mặt. Về chuyện lần trước tôi nói với cậu. . . . . ."
Đang lúc Lâm Quang Nghị muốn hỏi Huệ Đại Sơn có chuyển đội hay, thì lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
"Khéo cái rắm! Tôi nói với anh này, anh xem không hiểu tiếng quốc ngữ sao? Tấm biển bên ngoài là để đội Judo, không phải là đội Bóng Bầu Dục, anh chạy tới đây muốn làm cái gì?"
Dư Gia Hi không biết là từ đâu xông tới, ngăn Lâm Quang Nghị lại, bộ dáng thật giống gà mẹ bảo vệ gà con.
"Đại Sơn đội viên của chúng tôi, anh đừng mơ tưởng cướp cậu ta đi."
"Chuyện cười, Huệ Đại Sơn muốn đi hay ở, là do cậu ta định đoạt, không phải do anh nói."
Lâm Quang Nghị luyện được miệng lưỡi vô cùng tốt, mỗi lần đụng phải người này liền nhất định sẽ gây gổ, thua người không thua trận, hắn hôm nay tới đây có mang theo vũ khí bí mật.
"Tóm lại, sinh là đội viên đội Judo, chết là hồn đội Judo, tôi không cho phép anh chạy tới đội Judo của tôi cướp người."
"Muốn gây gổ đúng không? Tôi theo tới cùng, cái tên này tên vô lại, Huệ Đại Sơn không có kí kết khế ước bán thân, tại sao cậu ta không thể đến đội Bóng Bầu Dục của chúng tôi? Hừ!"
Lâm Quang Nghị thủ thế, muốn gây gổ hay thô bạo đều được, chuyện cần thuyết là hắn phải thuyết phục được Huệ Đại Sơn chuyển đội, liền giao phó cho hắn mang theo vũ khí bí mật tới!
Một cô gái xinh đẹp có một đầu tóc dài phiêu dật đi vào, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hướng Huệ Đại Sơn đi tới.
"Hai vị đàn anh, đừng làm rộn có được hay không?" Đang muốn khuyên bọn họ đừng vì nguyên nhân nhàm chán mà gây gổ, lãng phí thời gian quý báu của anh, đột nhiên có một cô gái tới kéo tay anh đi.
"Huệ Đại Sơn, mời anh gia nhập vào đội Bóng Bầu Dục của chúng tôi có được hay không?" Hoàng An An vươn cánh tay không có chút nào kiêng dè gì kéo cánh tay Huệ Đại Sơn.
Hoàng An An, chính là vũ khí bí mật của Lâm Quang Nghị.
Hoàng An An, học năm thứ hai khoa thương mại quốc tế, từ năm nhất cô ấy đã được phong là hoa khôi của Đại Học F, cô hiện tại đang làm quản lý của đội Bóng Bầu Dục, danh tiếng của cô càng vang dội bởi vì đội Bóng Bầu Dục có thành tích huy hoàng.
"Dáng người của anh rất cường tráng, rất thích hợp làm thành viên của đội Bóng Bầu Dục, nếu như có anh tới, đội của chúng ta rất có thể vô địch lần thứ ba trong khu vực."
Không ai có thể từ chối cô gái xinh đẹp như thế này, đây chính là ý đồ của Lâm Quang Nghị, vì muốn giành chiếc cúp vô địch lần thứ ba, dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào hắn cũng sẽ thử.
Huệ Đại Sơn cau mày, trừ đại tiểu thư ra, anh không thích bất kỳ cô gái nào đụng vào thân thể anh, kéo cánh tay cô gái không biết tên kia ra, Huệ Đại Sơn chào hỏi với cô. Dù sao, ở đây đã có đàn anh Gia Hi, anh không cần lãng phí thời gian, vội vàng thay quần áo để luyện tập, để khỏi làm trễ thời gian anh và đại tiểu thư ăn cơm trưa.
"Huệ Đại Sơn, anh chờ một chút."
Hoàng An An có chút tức giận, tình huống như vậy thật khó tin, có rất ít nam sinh cự tuyệt ngay trước mặt cô, còn xem cô thành không khí?
Bỏ hai tay của cô xuống, Huệ Đại Sơn sợ đại tiểu thư của anh đói bụng, cho nên anh mau chóng rời khỏi chổ này. "Xin lỗi, xin cô đừng làm chậm trễ thời gian luyện tập của tôi."
Nhìn Huệ Đại Sơn không quay đầu lại rời đi, Hoàng An An tức đến muốn nổ tung.
Từ nhỏ cô đã là tiêu điểm của mọi người, Hoàng An An là cô gái xinh đẹp nhưng kiêu căng cô thuộc dạng nữ vương; không ngờ, cô chưa từng bị cự tuyệt bao giờ, nhưng cô lại bị Huệ Đại Sơn cự tuyệt tới hai lần.
Thấy cô thở phì phò, Lâm Quang Nghị không cùng tên kia cải nhau nữa, chạy tới an ủi cô.
"An An, em không cần giận, đều là anh không tốt, anh không có năng lực thuyết phục cậu ta."
"Anh câm miệng lại!"
Đội trưởng an ủi, giống như là nhắc nhở cô đã thất bại, Hoàng An An giận đến hai tay khoanh ở trước ngực, một cỗ tức giận mãnh liệt trong lồng ngực thiêu đốt cô.
"Đại Sơn, anh đi luyện tập đi, khi anh luyện tập xong, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện, chúng tôi ngồi đợi anh."
Đã sớm thu thập tin tức, Lâm Quang Nghị biết Huệ Đại Sơn có một cô bạn gái xinh đẹp, xem ra hắn đã lầm, Huệ Đại Sơn và những hoa tâm công tử trong đội bóng không giống nhau, cũng sẽ không bởi vì có cô gái đến mà bỏ dở công việc của mình.
Cũng chính vì như thế, Lâm Quang Nghị càng muốn có Huệ Đại Sơn hơn.
"Hừ! Các ngươi muốn dùng cô gái xinh đẹp này để cướp người à? Không dùng được phải không!"
Ánh mắt Lâm Quang Nghị buồn buồn nhìn Gia Hi. "Đây là chuyện giữa chúng tôi và Huệ Đại Sơn, không quan hệ tới anh, anh mau đi đi."
"Này! Nơi này là sân tập Judo chúng tôi! Anh đứng đứng trên địa bàn người khác còn dám lớn lối?"
"Chuyện cười, tôi cũng là học sinh ở đây, nơi này là câu lạc bộ học sinh, tôi cũng có quyền ở đây?"
Vì vậy hai người lại bắt cãi nhau, cho đến khi đội trưởng Lâm Tùng Thiết đội Judo xuất hiện thay hai người hoà giải. "Gia Hi, ngươi không cần như vậy, nếu như Đại Sơn đối với Bóng Bầu Dục có hứng thú, chúng ta cũng không ngăn được cậu ta."
"Nói đúng! Đội trưởng của anh nói rất đúng." Lâm Quang Nghị lễ phép lên tiếng chào hỏi đối phương.
Vừa nghĩ tới mình muốn bồi dưỡng người nối nghiệp đội, thế nhưng lại có người muốn cướp người của anh đi, ánh mắt Gia Hi khó chịu tới cực điểm."A! Tới rồi tới rồi, lại tới thêm một người đáng ghét."
Thấy Tề Ái đi tới nơi này, Dư Gia Hi bất mãn lên tiếng.
Tề Ái phát hiện Dư Gia Hi đối với cô không thân thiện, cho nên cô nhìn hắn của không vừa mắt.
"Gia Hi, cậu như vậy sẽ làm cho Huệ Đại Sơn ghét! Cậu suy nghĩ một chút, tối thiểu Tề Ái còn cho phép Đại Sơn mỗi ngày đến đội để báo danh, cậu không cần phải chọc giận cô ấy, nếu không sau này chúng ta sẽ không gặp được Đại Sơn đâu, chứ đừng nghĩ sẽ đem cậu ta lên làm đội trưởng tương lai." Lâm Tùng Thiết kéo Dư Gia Hi qua nói chuyện.
Mà bây giờ, sắp triển khai cuộc chiến giữa hai cô gái.
Tề Ái đi tới vị trí cố định bên sân chờ Huệ Đại Sơn, thế nhưng đã bị hai người chưa từng thấy qua chiếm mất, Tề Ái oán trách nhìn chằm chằm người ngồi đó.
Sáng nay cô vừa có tiết thể dục, chạy hai vòng sân 400m, tiếp theo lại làm các loại vận động, hai chân cô đã vô lực, cô chống đỡ tới đây để ngồi nghĩ ngơi một chút đợi Đại Sơn, không ngờ lại bị người chiếm vị trí của cô.
Hừ! Cái gì đây! Hai người kia rốt cuộc là từ đâu tới? Lại dám chiếm vị trí của cô!
Các cô gái đẹp luôn luôn có địch ý với nhau, hơn nữa đối phương nhìn mình với ánh mắt là tràn đầy ghen tỵ! Tề Ái không nhịn được cũng trợn mắt nhìn cô ấy.
Oa! Cướp chổ ngồi của cô! Lại còn trừng mắt nhìn cô?
Thấy hai người đẹp âm thầm nhìn nhau, Lâm Quang Nghị nói.
Thấy Tề Ái phong tình vạn chủng mà đi vào đội Judo, Hoàng An An chỉ là thuận miệng hỏi một câu cô ấy là ai, Lâm Quang Nghị không dấu diếm nói cô ấy là bạn gái của Huệ Đại Sơn, vì vậy mà trong lòng Hoàng An An liền bộc phát.
"Cô gái này là bạn gái của Huệ Đại Sơn?" Hoàng An An trợn mắt nhìn, đối phương cũng trợn mắt lại nhìn cô."Đáng ghét!"
Thì ra, Huệ Đại Sơn đã có bạn gái xinh đẹp, cho nên anh ấy mới hờ hững với cô, làm cho cô hờn dỗi? Nghĩ đến đây, trong bụng Hoàng An An đầy lửa giận, ánh mắt cô trừng Tề Ái càng thêm sắc bén hơn.
"Nhìn cái gì? Thật là ghét!" Tề Ái ảo não thu hồi tầm mắt, Hừ! Thôi, vẫn là đem thời gian nhìn Huệ Đại Sơn đáng giá hơn.
Hết giờ luyện tập, tầm mắt Huệ Đại Sơn nhìn về vị trí đại tiểu thư thường ngày đợi anh, nhưng anh không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Đại Sơn, em ở chổ này." Tề Ái vui vẻ vẫy tay với Huệ Đại Sơn.
Nhìn sắc mặt đại tiểu thư có chút tái nhợt.
"Em có phải hay không đói bụng rồi? Xin lỗi, đợi anh thêm một chút, anh lập tức ra ngay."
"Ừm! Anh nhanh đi thay quần áo đi." Tề Ái chủ động hôn lên mặt anh. "Em ở đây chờ anh."
Thấy Huệ Đại Sơn đi vào phòng nghỉ, Lâm Quang Nghị lên tinh thần chuẩn bị lần nữa thuyết phục Huệ Đại Sơn, lôi kéo Hoàng An An đứng ngăn ở cửa, chặn cửa Huệ Đại Sơn.
Huệ Đại Sơn vừa đi ra khỏi phòng nghỉ liền bị hai người họ quay quanh, hi vọng anh tới đội Bóng Bầu Dục, Huệ Đại Sơn cảm thấy thực phiền, sắc mặt không tốt lần nữa từ chối nhã nhặn với bọn họ.
"Đại Sơn, anh mau lại đây!"
Nhìn anh bị cô gái quay quanh, Tề Ái bởi vì quá mức mệt mỏi cho nên không có có hơi sức tiến lên diệt trừ chướng ngại vật, không thể làm gì khác hơn là đáng thương ở phía sau hô to.
"Xin lỗi, tôi phải đi rồi." Sắc mặt Huệ Đại Sơn xanh mét nhìn chằm chằm tay Hoàng An An, cô tự nhiên lại đụng vào anh. "Xin cô buông tay ra."
"Huệ Đại Sơn, mặc kệ anh có điều kiện gì cũng có thể nói ra, chúng tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn anh." Hoàng An An cả người mềm mại dựa sát vào người anh, vì đội banh, cô nguyện ý hy sinh một chút nhan sắc. "Đại Sơn, chúng tôi rất cần anh gia nhập."
"Đại Sơn, Anh còn không nhanh qua đây?" Tề Ái thấy cô gái kia như bạch tuộc quấn lấy anh, giận đến tái mặt.
Nghe được giọng nói của đại tiểu thư không vui, Huệ Đại Sơn không chần chừ nữa, không chút nào thương hương tiếc ngọc hất cánh tay Hoàng An An ra, đi thật nhanh đến bên người đại tiểu thư.
"Thật xin lỗi, đại tiểu thư, chúng ta đi thôi!" Anh thật sự không muốn để đại tiểu thư chờ lâu, vì anh muốn đem cô nuôi dưỡng thành tiểu trư. "Hôm nay em muốn ăn cái gì?"
Cô không muốn ở trước mặt mọi người nũng nịu, nhưng khi Tề Ái liếc thấy cô gái kia đang nhìn cô, thì cô dựa thân thể mềm nhũn của mình vào trong ngực.
"Đại Sơn, người ta mới vừa học xong tiết thể dục, thân thể mệt quá! Em không nhúc nhích được!"
"Vậy anh cõng em." Huệ Đại Sơn mỉm cười ôm cô."Đại tiểu thư, em đang ăn giấm chua có phải hay không? Bọn họ chỉ là muốn mời anh qua đội Bóng Bầu Dục, không phải là tỏ tình với anh, cái đầu nhỏ của em đang nghĩ bậy bạ gì thế."
Cô nhảy lên lưng anh, Tề Ái dùng phương pháp thị uy quơ quơ chân với hai người xa lạ kia.
Người yêu của cô là giỏi nhất, được mọi người yêu thích!
"Đi đi! Không cần để ý bọn họ, chúng ta đi ăn mì thịt bò!"
Huệ Đại Sơn cưng chiều ôm chặt thân thể mềm mại của cô trên lưng, anh sẽ cõng cô đi tới chổ nào mà cô muốn.
"Hừ! Đây cái gì?" Lại một lần nữa Hoàng An An bị cự tuyệt, cô tức giận mặt đỏ rần."Cô ấy làm cho chúng ta nhìn sao?"
"Ha ha! Tôi coi các người làm sao dùng mỹ nhân kế, ha ha ha ha!" Lập trường Dư Gia Hi có chút thay đổi, đây là lần đầu tiên anh len lén cảm kích sự tồn tại của Tề Ái!
"Chúng ta đi!" Hoàng An An tức giận dậm chân, bị Huệ Đại Sơn cự tuyệt cô đã hết sức rồi mất mặt, cô sẽ không ở đây làm trò cười cho người ta? "Thật là làm cho người ta tức giận!"
"Được, được, chúng ta đi, lần sau chúng ta trở lại."
Lâm Quang Nghi không thể làm gì khác hơn là thừa nhận lần này sử dụng mỹ nhân kế thất bại, hắn sẽ trở lại vào lần sau.
A! Thật là phiền thật! Những nam sinh này như thế nào lại như vậy?
Từ đội Judo đi tới phòng ăn học sinh, khoảng cách không tới 1km, cô đã bị quấy rầy tới ba lần. Từ ngày tựu trường đến bây giờ, những người này không biết bị Tề Ái cự tuyệt bao nhiêu lần, lần nào cũng nếm mùi thất bại, bọn họ còn không biết điều, làm cô phiền muốn chết.
Hơn nữa hôm nay cô học hết tiết thể dục thân thể đã mệt rồi, vốn là cô không cần lo lắng vì đã có Huệ Đại Sơn cõng cô, anh cõng tới tới phòng ăn của trường, nhưng giữa đường gặp những người này làm trì hoãn thời gian của cô, vì không để cho những người qua đường quá mức chú ý, cô không thể làm gì khác hơn là phải tự mình đi bộ.
"Những người này thật đáng ghét! Rốt cuộc em phải cự tuyệt bọn họ bao nhiêu lần nữa đây?"
Huệ Đại Sơn đứng ở một bên, lẳng lặng không có nói gì.
Những người kia tới hẹn đại tiểu thư, mỗi một người đều là người hai mặt, thời điểm ở trước mặt Tề Ái thì tươi cười rạng rỡ, đối với cô hết sức lấy lòng, nhưng quay người lại ánh mắt nhìn anh, thì tràn đầy căm thù.
Anh cũng không phải không tin tưởng chính mình, những người kia không thể nào đánh ngã anh, chỉ là anh phải cảnh giác, ở trong mọi tình huống, anh nhất định sẽ cố gắng bảo vệ cho đại tiểu thư, làm cho cô vui vẻ đều mỗi ngày.
"Đại Sơn, em xin lỗi!"
Nhìn anh lẳng lặng không nói lời nào, biết anh đang ghen, giống như khi cô thấy nữ sinh khác quấn lấy anh, đáy lòng cô sẽ chua xót. Người mình yêu rất được đến hoan nghênh thì quá tuyệt vời, đều đó chứng minh ánh mắt nhìn người của mình rất tốt, nhưng trong lòng có dấm chua thì không thể nào tránh khỏi.
"Tại sao muốn nói lời xin lỗi với anh?"
Kéo tay Tề Ái, Huệ Đại Sơn dẫn cô đi vào phòng ăn.
"Anh tức giận, có phải hay không?" Tề Ái cẩn thận nhìn sắc mặt của Huệ Đại Sơn, cố gắng muốn tìm ra chứng cứ bởi vì anh ghen mà tức giận.
"Anh không có tức giận, đang êm đẹp tại sao lại nghĩ anh tức giận?" Huệ Đại Sơn đem đũa cùng thìa dọn xong, thúc giục Tề Ái mau mau dùng cơm. Đúng giờ ăn cơm, đối với thân thể mới khỏe mạnh. "Đại tiểu thư, em ăn nhanh lên, hôm nay cá thoạt nhìn rất tươi!"
"Anh không có tức giận?" Ánh mắt Tề Ái vẫn nhìn trên mặt anh. "Anh thật không có tức giận sao?"
"Em hi vọng anh tức giận? Tại sao?"
"Vừa rồi những đàn anh kia. . . . . ." Tề Ái buồn buồn cong môi lên. "Đại Sơn, anh thấy nhiều nam sinh hẹn em như vậy, anh cũng không ghen sao?"
"Ừ. . . . . ." Huệ Đại Sơn trầm mặc suy tư một lát, đôi tay cũng không dừng lại việc gấp thức ăn cho Tề Ái."Rất tốt!"
Nghiêm túc mà nói, anh không có ghen, bởi vì Huệ Đại Sơn biết Tề Ái có tình cảm đặc biệt sâu nặng đối với anh, bằng không cô cũng sẽ không chờ đợi anh suốt tám năm qua, đến khi có thể để đương yêu, liền chạy tới tìm anh để tỏ tình.
"Rất tốt?" Tề Ái không hài lòng câu trả lời của anh nên hỏi tới. "Rất tốt thôi sao? Đại Sơn, anh không sợ em sẽ đồng ý với những nam sinh kia sao?"
Mới vừa rồi chỉ có ba đàn anh tới, còn có rất nhiều người của khoa Anh ngữ nữa! Những người đó đều có điều kiện rất tốt, chẳng lẽ anh không có chút khẩn trương sao?
Câu trả lời của Huệ Đại Sơn làm cho cô rất không vui.
"Đại tiểu thư, những nam sinh kia theo đuổi thành công sao?" Hai mắt Huệ Đại Sơn sáng lấp lánh có hồn nhìn chăm chú Tề Ái, anh rất nghiêm túc hỏi.
Tề Ái không chút nghĩ ngợi nói: "Không biết, em làm sao thích những nam sinh kia?"
Huệ Đại Sơn cười khẽ một tiếng. "Vậy thì được rồi , em nhanh ăn cơm đi."
A! Thì ra mình bị anh lừa, Tề Ái tức giận nhéo cánh tay anh một cái.
"Hừ! Em không để ý tới anh! Chỉ biết khi dễ người ta."
Tại sao có thể như vậy? Cô bị Đai Sơn ăn gắt gao, chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn làm trò tiêu khiển cho anh xem.
Chỉ là, nếu Đại Sơn thừa nhận anh ghen, cô sẽ vui mừng sao? Cô mới vừa rồi không muốn anh hiểu lầm cho nên cô mới giải thích cho anh điều này sao?
Cô không hy vọng Đại Sơn nghĩ quá nhiều mà ghen, rồi lại âm thầm hi vọng anh sẽ bởi vì ham muốn chiếm giữ của mình mà ghen, a, cô như thế nào lại mâu thuẫn như vậy?
"Thiệt là, em chuyên tâm ăn cơm một chút! Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?" Huệ Đại Sơn lại đút thức ăn vào trong miệng Tề Ái. "Ăn nhiều một chút."
"Em không ăn nữa!"
Cô không có tâm tình ăn cơm, thân thể cô có đều gì không đúng, có lẽ vừa mới vận động kịch liệt xong, cổ họng của cô khô khốc, dường như có triệu chứng buồn nôn.
Huệ Đại Sơn ảo não nhìn cô, lại tới, đại tiểu thư của anh y như một đứa con nít, ăn cơm đều muốn có người dụ dỗ, thật là khiến người ta không yên tâm.
"Đại Sơn, thân thể em không thoải mái! Để cho em tới chổ anh nghỉ ngơi một chút có được hay không?"
"Tiết học buổi chiều của em thì làm như thế nào?"
Tề Ái chắp tay trước ngực khẩn cầu nhìn anh."Đại Sơn, em thật sự không thoải mái!"
Huệ Đại Sơn kinh ngạc phát hiện cô đang đổ mồ hôi lạnh.
"Tại sao có thể như vậy? Ngã bệnh sao? Em nơi nào không thoải mái?"
"Không phải ngã bệnh! Có lẽ là vừa rồi mới chạy hai vòng tiết thể dục, cho nên hiện tại toàn thân cao thấp đều không có sức!"
"Em thật ăn không vô sao?"
"Ừm!" Tề Ái gật đầu một cái.
"Anh gói đem trở về, một lát nữa em có đói bụng thì ăn sau."
Lần này Huệ Đại Sơn không để cô tiếp tục đi bộ, anh cõng cô, trong tay xách theo hộp đựng thức ăn, nhanh chóng chạy đi.
Chương 8
Tề Ái ngủ trưa ở phòng Huệ Đại Sơn rất ngon, cô ngủ xong tinh thần tràn đầy sức sống, lúc Huệ Đại Sơn chuẩn bị đi học, cô liền tỉnh dậy.
"Đại tiểu thư, anh có tiết, em ngủ một lát nữa đi, tan lớp anh sẽ mang buổi tối về cho em."
"Em không cho anh đi!" Tề Ái vừa mới tỉnh ngủ, mắt cô vừa mở ra, giọng nói không rõ ràng, đầu óc còn mơ mơ màng màng, hai tay của cô ôm lấy anh.
"Ngoan, nghe lời, em ngủ tiếp đi."
"Không cần, em muốn anh ngủ cùng em."
"Không được, anh nhất định phải đi học."
"Em không muốn đợi ở đây một mình!" Cô giống như gấu koala ôm lấy cánh tay anh, cô so với kẹo mè xửng còn dính hơn gấp mấy lần, làm cho Huệ Đại Sơn không thể bỏ rơi cô.
"Thân thể của em tốt lên rồi phải không? Vậy em đi học cùng với anh."
"Không cần."
"Đại tiểu thư!" Huệ Đại Sơn sưng mặt lên, anh đối cô dây dưa có chút vô lực, anh không biết phải làm sao với cô.
"Anh ở lại với em đi!" Cô kéo tay anh nằm lên trên gường, hai mắt Tề Ái cong cong cười thành hình trăng rằm. "Chúng ta thỉnh thoảng trốn học thì có sao đâu? Bây giờ có rất nhiều người trốn học đấy thôi!"
Đôi tay cô vòng qua dưới cánh tay anh, ôm thật chặt thắt lưng anh, vùi đầu vào vòm ngực thoải mái của anh, anh giống như gối ôm của cô.
Mái tóc dài của Tề Ái dán vào trước ngực anh, anh than thở. "Đại tiểu thư, em ôm anh như vậy, sẽ làm cho anh muốn phạm tội."
"Tốt! Vậy em diễn cô bé quàng khăn đỏ khả ái, còn anh diễn con sói xám với tư tưởng xấu xa kia nha!"
Thân thể mềm mại của cô vô tình hay cố ý cọ vào thân thể cường tráng của anh, đại tiểu thư rõ ràng là khiêu khích anh! Còn làm cho anh rất khó cự tuyệt.
Huệ Đại Sơn sờ vào trán của cô, kiểm tra thân thể cô. "Em đã khỏe hơn rồi à? Mới vừa rồi không phải em rất yếu sao, đi đường cũng khó khăn mà?"
"Người ta ngủ một giấc ngon lành, hiện tại em rất khỏe!"
Tề Ái bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho anh, cô sáng sớm hôm nay có tiết thể dục, vận động nên mới mệt, cô nói rành mạch cho Huệ Đại Sơn nghe, muốn nói cho anh cô trời sanh không phải yếu đuối, cô bởi vì vận động quá độ, nên hai chân mới không thể nhúc nhích.
Huệ Đại Sơn vừa nghe, nhíu mày lại."Nếu như thể lực của em không tốt, sao này em đừng vận động nữa, cẩn thật sẽ bị thương."
Khó trách anh đau lòng, từ nhỏ Tề Ái đã bị bệnh, thân thể rất suy yếu, nên cô được miễn vận động tiết thể dục, như vậy mà làm cho thân thể bị tổn thương, thì thật không đáng.
"Em không sao! Thầy giáo khen em hô hấp rất tốt!"
"Không thường xuyên vận động, bắp thịt sẽ bị đau, tối nay em sẽ biết, cánh tay, bắp đùi đau đớn làm cho em phải kêu cha gọi mẹ!"
Nói tới đây thân thể Huệ Đại Sơn đột nhiên run lên, anh kéo tay Tề Ái đang làm loạn ở trên ngực anh ra."Em đang làm gì thế?"
"Anh nói đấy? Em đang làm như vậy?" Tề Ái thừa dịp anh phân tâm, tay của cô luồn vào áo anh, thành công đánh bất ngờ lên đầu vú anh.
Cô nhẹ nhàng véo nhẹ, trong lúc bất chợt đầu vú của anh bành trướng lên.
"Đừng đùa, đại tiểu thư, em không phải rất mệt sao, cần phải nghĩ ngơi?"
"Em đã ngủ đủ rồi!" Tề Ái lật người lại đè ở trên người Huệ Đại Sơn. "Đại Sơn, chúng ta chơi trò chơi "cô bé quàng khăn đỏ và con sói xám", có được hay không?"
Cô nâng mông của mình lên đè ép vào bộ vị nhạy cảm của anh, cô cố ý nhẹ nhàng ngọa nguậy, rất nhanh Huệ Đại Sơn liền có phản ứng.
"Đại tiểu thư. . . . . ." Huệ Đại Sơn vội vàng dùng lực bóp eo của cô lại, ngăn không cho cô nhúc nhích. "Anh cầu xin em, đừng động đậy nữa."
"Anh không phải muốn em sao?" Tề Ái cúi đầu hôn anh một cái. "Đại Sơn, em muốn anh ôm em."
Từ ngày cô và anh nếm được mùi vị yêu thích, dường như Đại Sơn cố ý tránh né cô, nếu như cô không chủ động, anh cũng sẽ không đụng vào cô, có thể là anh sợ làm bị thương thân thể mãnh mai của cô. Nhưng cô không thích như vậy, cô muốn anh chủ động với cô.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian